<p>"Có một lần tôi đã đến dãy Himalaya cùng với mấy người bạn, nhưng sau đó tôi phải yêu cầu họ rời tôi bởi vì họ đã mang theo máy thu bán dẫn, báo chí, tạp chí và những cuốn tiểu thuyết họ đang đọc. Và họ liên tục nói, họ nói về những thứ mà họ đã luôn nói đến. Thế nên tôi đã hỏi họ, “Tại sao các bạn lại phải đến Himalaya? Các bạn đang nói rất kỹ về những điều ở nhà các bạn, và các bạn vẫn đang nói về những vấn đề đó, vẫn những câu chuyện tầm phào đó, vẫn những lời đồn đại đó”.</p>
<p> </p>
<p>Thỉnh thoảng hãy đi lên vùng núi, điều đó rất tốt. Và tôi đang không nói rằng chúng ta bắt đầu sống ở đó; điều đó không tốt, bởi vì thế thì bạn sẽ nghiện bầu không khí vùng núi và bạn trở nên sợ hãi việc quay trở lại thế gian. Kỳ nghỉ chỉ là một kỳ nghỉ: Sau đó quay trở lại thế gian và mang mọi sự thảnh thơi, tĩnh tại và trải nghiệm về điều linh thiêng cùng với bạn. Hãy mang nó cùng với bạn, hãy nỗ lực để giữ nguyên nó cùng với bạn ở phố chợ.</p>
<p> </p>
<p>Những gợi ý đó là dành cho những người mới mắt đầu. Khi mà con người đã trở thành một thiền nhân thực sự, người đó có thể ngồi thiền trước một rạp phim, người đó có thể thiền ở ga tàu.</p>
<p> </p>
<p>Trong mười lăm năm tôi đã liên tục du hành khắp đất nước, liên tục du hành - ngày này tới ngày khác, năm này qua năm khác - luôn có mặt trên tàu hỏa, trên máy bay, trên xe hơi. Điều đó không có gì khác biệt. Một khi bạn đã trở nên thực sự bắt rễ vào bản thể mình thì không có gì khác biệt. Nhưng điều này không dành cho người mới bắt đầu.</p>
<p> </p>
<p>Khi cây đã bắt đầu bắt rễ sâu vào đất thì cứ để mặc sấm chớp, gió mưa; tất cả điều đó đều tốt. Chúng mang đến cho cây tính toàn vẹn. Nhưng khi cây còn nhỏ, mềm yếu, thậm chí một đứa trẻ nhỏ hay một con bò đi qua cũng đủ nguy hiểm - một con vật linh thiêng như thế - nhưng như thế cũng đủ hủy hoại cây non đó.</p>
<p> </p>
<p>Khi bạn đang chăm chú thiền, hãy bỏ điện thoại ra ngoài, tự bạn tách ra. Hãy viết lên ô cửa rằng trong một tiếng không có ai được gõ cửa, rằng bạn đang thiền. Khi bạn bước vào phòng thiền thì phải cởi giầy ra, bởi vì bạn đang bước đi trên nền đất linh thiêng. Và không chỉ cởi giầy, mà bỏ lại mọi thứ bạn đang bận tâm. Hãy tỉnh táo bỏ lại mọi thứ cùng với đôi giầy. Đi vào trong mà không vướng bận. Chúng ta có thể dùng một giờ trong hai mươi bốn giờ. Hãy để cho hai mươi ba giờ kia bận rộn, ham muốn, suy nghĩ, tham vọng, lên kế hoạch. Lấy một giờ khỏi tất cả điều này, và khi kết thúc bạn sẽ thấy rằng chỉ có một giờ đó là thời gian thực sự của cuộc đời bạn; hai mươi ba giờ kia là hoàn toàn lãng phí. Chỉ có một giờ đó là được giữ lại, tất cả những giờ còn lại đã chui xuống cống rãnh.</p>
<p> </p>
<p>Và điều thứ hai phải nhớ: Đừng trở nên quá bận tâm đến cách thức phù hợp, nếu không điều đó lại trở thành mối lo lắng - rằng mình nên ngồi trong một tư thế nào đó. Nếu bạn có thể ngồi, điều đó rất tốt, nhưng nếu điều đó trở thành mối bận tâm không cần thiết thì hãy bỏ nó đi. Ví dụ, nếu bạn không thể ngồi trong tư thế tòa sen - điều đó khó với những người cả đời chỉ ngồi trong ghế bành; điều đó khó bởi vì hệ thống xương và gân cốt của họ đã phát triển theo cách nào đó - khi đó đôi chân bạn sẽ không cảm thấy thoải mái. Chúng sẽ nằm yên hoặc chúng sẽ bắt đầu gây rắc rối cho bạn. Chúng sẽ không ngừng khao khát sự chú ý, nên không cần phải ép tư thế tòa sen. Nếu tư thế tòa sen là dễ dàng thì điều đó rất tốt. Ngược lại bất kỳ tư thế nào cũng là tư thế tòa sen.</p>
<p> </p>
<p>Nếu bạn không thể ngồi trên đất, nếu điều đó là khó thì hãy ngồi lên ghế. Thiền không phải là sợ chiếc ghế; thiền có thể xảy ra ở mọi nơi."</p>
<p>OSHO - BÍ MẬT CỦA NHỮNG BÍ MẬT, TẬP 2</p>
"Có một lần tôi đã đến dãy Himalaya cùng với mấy người bạn, nhưng sau đó tôi phải yêu cầu họ rời tôi bởi vì họ đã mang theo máy thu bán dẫn, báo chí, tạp chí và những cuốn tiểu thuyết họ đang đọc. Và họ liên tục nói, họ nói về những thứ mà họ đã luôn nói đến. Thế nên tôi đã hỏi họ, “Tại sao các bạn lại phải đến Himalaya? Các bạn đang nói rất kỹ về những điều ở nhà các bạn, và các bạn vẫn đang nói về những vấn đề đó, vẫn những câu chuyện tầm phào đó, vẫn những lời đồn đại đó”.
Thỉnh thoảng hãy đi lên vùng núi, điều đó rất tốt. Và tôi đang không nói rằng chúng ta bắt đầu sống ở đó; điều đó không tốt, bởi vì thế thì bạn sẽ nghiện bầu không khí vùng núi và bạn trở nên sợ hãi việc quay trở lại thế gian. Kỳ nghỉ chỉ là một kỳ nghỉ: Sau đó quay trở lại thế gian và mang mọi sự thảnh thơi, tĩnh tại và trải nghiệm về điều linh thiêng cùng với bạn. Hãy mang nó cùng với bạn, hãy nỗ lực để giữ nguyên nó cùng với bạn ở phố chợ.
Những gợi ý đó là dành cho những người mới mắt đầu. Khi mà con người đã trở thành một thiền nhân thực sự, người đó có thể ngồi thiền trước một rạp phim, người đó có thể thiền ở ga tàu.
Trong mười lăm năm tôi đã liên tục du hành khắp đất nước, liên tục du hành - ngày này tới ngày khác, năm này qua năm khác - luôn có mặt trên tàu hỏa, trên máy bay, trên xe hơi. Điều đó không có gì khác biệt. Một khi bạn đã trở nên thực sự bắt rễ vào bản thể mình thì không có gì khác biệt. Nhưng điều này không dành cho người mới bắt đầu.
Khi cây đã bắt đầu bắt rễ sâu vào đất thì cứ để mặc sấm chớp, gió mưa; tất cả điều đó đều tốt. Chúng mang đến cho cây tính toàn vẹn. Nhưng khi cây còn nhỏ, mềm yếu, thậm chí một đứa trẻ nhỏ hay một con bò đi qua cũng đủ nguy hiểm - một con vật linh thiêng như thế - nhưng như thế cũng đủ hủy hoại cây non đó.
Khi bạn đang chăm chú thiền, hãy bỏ điện thoại ra ngoài, tự bạn tách ra. Hãy viết lên ô cửa rằng trong một tiếng không có ai được gõ cửa, rằng bạn đang thiền. Khi bạn bước vào phòng thiền thì phải cởi giầy ra, bởi vì bạn đang bước đi trên nền đất linh thiêng. Và không chỉ cởi giầy, mà bỏ lại mọi thứ bạn đang bận tâm. Hãy tỉnh táo bỏ lại mọi thứ cùng với đôi giầy. Đi vào trong mà không vướng bận. Chúng ta có thể dùng một giờ trong hai mươi bốn giờ. Hãy để cho hai mươi ba giờ kia bận rộn, ham muốn, suy nghĩ, tham vọng, lên kế hoạch. Lấy một giờ khỏi tất cả điều này, và khi kết thúc bạn sẽ thấy rằng chỉ có một giờ đó là thời gian thực sự của cuộc đời bạn; hai mươi ba giờ kia là hoàn toàn lãng phí. Chỉ có một giờ đó là được giữ lại, tất cả những giờ còn lại đã chui xuống cống rãnh.
Và điều thứ hai phải nhớ: Đừng trở nên quá bận tâm đến cách thức phù hợp, nếu không điều đó lại trở thành mối lo lắng - rằng mình nên ngồi trong một tư thế nào đó. Nếu bạn có thể ngồi, điều đó rất tốt, nhưng nếu điều đó trở thành mối bận tâm không cần thiết thì hãy bỏ nó đi. Ví dụ, nếu bạn không thể ngồi trong tư thế tòa sen - điều đó khó với những người cả đời chỉ ngồi trong ghế bành; điều đó khó bởi vì hệ thống xương và gân cốt của họ đã phát triển theo cách nào đó - khi đó đôi chân bạn sẽ không cảm thấy thoải mái. Chúng sẽ nằm yên hoặc chúng sẽ bắt đầu gây rắc rối cho bạn. Chúng sẽ không ngừng khao khát sự chú ý, nên không cần phải ép tư thế tòa sen. Nếu tư thế tòa sen là dễ dàng thì điều đó rất tốt. Ngược lại bất kỳ tư thế nào cũng là tư thế tòa sen.
Nếu bạn không thể ngồi trên đất, nếu điều đó là khó thì hãy ngồi lên ghế. Thiền không phải là sợ chiếc ghế; thiền có thể xảy ra ở mọi nơi."
OSHO - BÍ MẬT CỦA NHỮNG BÍ MẬT, TẬP 2
|